From left to right: Henry Li, Lee Edwards, Yuan Weijing, Chen Guangcheng, Marion Smith, Reggie Littlejohn, and Yang Jianli. (Initiatives for China)
Từ trái sang phải: Henry Li, Lee Edwards, Viên Vệ Tịnh, Trần Quang Thành, Marion Smith, Reggie Littlejohn, và Dương Kiến Lợi. (Sáng kiến /thế chủ động -đối với Trung Quốc
Trong hàng thập niên Hoa Kỳ phải đối mặt với một vấn đề hóc búa: mối quan hệ song phương với Trung Quốc được xây dựng trên giả tưởng.
Cái giả tưởng đó là Trung Quốc thực sự muốn làm “bạn” với Mỹ, rằng Trung Quốc có thể tin cậy được, hoặc, thậm chí, muốn được giống như Hoa Kỳ.

Tất nhiên, dưới chế độ cộng sản, không một điều nào trong số đó là sự thật. Thật vậy, đảng cộng sản Trung Quốc vờ vĩnh rằng muốn được làm bạn với Hoa Kỳ. Nhưng Hoa Kỳ, về phần mình, dường như thèm muốn một tình bạn thật sự. Đây là câu chuyện của việc cùng thắng, sự tin cậy lẫn nhau, v.v. Với Trung Quốc, điều đó được xây dựng dựa trên những hứa hẹn bất chấp đạo lý để tránh việc Hoa Kỳ trở nên cứng rắn; với Hoa Kỳ, điều đó được xây dựng dựa trên sự hy vọng.
Nhưng trong vài năm gần đây chính những người hợp tác hăng hái nhất ngày cũng càng thấy rõ rằng câu chuyện cùng thắng chỉ đơn thuần là một cái cớ để đảng công sản Trung Quốc (ĐCSTQ) có thể thắng – theo đuổi lợi ích riêng của mình ngay cả khi những lợi ích đó là có hại đối với các lợi ích của Hoa Kỳ.
Đây là một mối quan hệ mang phong thái Chiến tranh lạnh, nhưng với một mấu chốt quan trọng: mức độ kết nối giữa hai nước không còn nghi ngờ gì chính là một mối quan hệ thù địch mà sẽ đổ vỡ một cách bất thường. Mỹ, cũng như Trung Quốc, cần phải cân bằng giữa việc đính ước với Trung Quốc và việc bảo vệ hiệu quả hơn các nguyên tắc và lợi ích riêng của mình, cả hai điều này đều chỉ chiếm một phần không quan trọng dù rằng ĐCSTQ tiếp tục thúc đẩy.

Làm thế nào?
Một hội nghị gần đây tại Washington, D.C, đã đề xuất một số câu trả lời.
Tổ chức bởi Quỹ tưởng nhớ các nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản, lễ khai mạc Diễn đàn Trung Quốc, bao gồm hai ngày cho các diễn đàn và thảo luận, được dành riêng cho việc xem xét cẩn thận và tỉ mỉ trọng tâm trong vấn đề Trung Quốc của nước Mỹ: Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Như là một bước sơ bộ trong việc tạo dựng một chính sách Trung Quốc thực tế, một nỗ lực để hiểu Đảng theo cách mà chính các thành viêc của ban lãnh đạo đảng cộng sản hiểu nó, cho dù là họ chưa bao giờ thừa nhận như vậy với người nước ngoài, là rất quan trọng.
Điều này rất rõ ràng trong giới quân sự, không gian mạng, và tuyên truyền. Những ví dụ đơn giản như việc Trung Quốc xây đảo ở Biển Đông; đánh cắp với khối lượng lớn dữ liệu của các công ty Mỹ; và từ chối cấp thị thực cho các nhà báo Mỹ từ phía Trung Quốc thậm chí khi mà truyền thông nhà nước Trung Quốc hoạt động không bị trói buộc ở Hoa Kỳ. Trong mỗi lĩnh vực đó, sự xúc phạm của Trung Quốc rất sâu rộng, và những phản ứng của Mỹ đã không được phối hợp và không hiệu quả.
“Những gì chúng tôi đang cố gắng làm là đưa ra sự thật về việc ngày nay Trung Quốc đang ở đâu và đảng cộng sản ở đâu, và để cho người Mỹ biết rằng đây là cách họ nên đánh giá mối quan hệ Mỹ-Trung Quốc,” Lee Edwards, Chủ tịch VOC cho biết, trong một cuộc phỏng vấn vào ngày 5 tháng 11.
“Đây là thời điểm hoàn hảo để tổ chức một diễn đàn loại này”, ông nói thêm. Edwards cho biết ông đang tìm kiếm đồng minh trong Quốc hội để mở ra một phiên họp kín dành riêng nhằm tiếp tục thăm dò hành vi của ĐCSTQ và cách ngăn chặn tốt nhất có thể.
“Chúng tôi gặp nhiều sự quan tâm và hỗ trợ cho quỹ của chúng tôi nhiều hơn những gì đã có trong năm hay mười năm qua”, Edwards nói. “Chúng tôi nghĩ rằng đây có thể là trận đánh mở màn, có thể tạm gọi như vậy, trong một cuộc chiến mang lại tự do và quyền tự do ở Trung Quốc.”
Các cuộc thảo luận rất sôi nổi và có tính giáo dục – báo cáo của sử gia Frank Dikotter về tính tàn bạo đang gia tăng của đảng; Chris Smith của đảng Cộng hoà lên án mạnh mẽ chính sách một con, trong số rất nhiều vi phạm khác. Lời giải thích của giáo sư Yu Maochun về lý do tại sao Hoa Kỳ không bao giờ nên thực sự nhường các đại dương cho Trung Quốc; bài của Michael Auslin làm mới lại ý tưởng của Richard Pipe về sự nguy hiểm của “phép ánh xạ gương” – và bởi hệ quả tất yếu của chúng đưa đến một số cách định vị trí – một số cách để chỉ ra những gì nước Mỹ nên thực sự làm để hồi đáp lại sự thách thức từ phía Trung Quốc.
Được chắt lọc từ ​​các cuộc thảo luận riêng với những người tham gia tham gia hội thảo gồm Giáo sư Yu, học giả Christopher Ford, và Michael Auslin của AEI, một danh sách các khái niệm hữu ích bao gồm:
Nắm vững tất cả mọi điều về Đảng Cộng sản Trung Quốc, không rơi vào các phạm trù “ủng hộ Trung Quốc” và “chống Trung Quốc” một cách vô nghĩa, mà đơn giản nhìn vào việc đảng đó là gì, và nó hoạt động như thế nào.
Phản ứng nhanh chóng trước những hành động khiêu khích của Trung Quốc, và bảo vệ các quyền lợi và các nguyên tắc của Mỹ trên tất cả các lĩnh vực một cách công khai và chủ động: tự do hàng hải, không gian mạng, truyền thông. Điều này nói ra thì dễ hơn các chính sách cụ thể, và còn bao gồm một loạt các hành động, nhưng với vai trò là một nguyên tắc hướng dẫn, nó giúp giải phóng và khai thông cho những phương cách tiếp cận sáng tạo.
Xây dựng liên minh với các nền dân chủ khác để thấy rõ rằng đảng Cộng sản đang đấu tranh với một “mặt trận” (sử dụng một thuật ngữ Đảng ưa chuộng) đối lập lại những nỗ lực hăm doạ của họ trong vùng biển quốc tế.
Sử dụng cuộc chiến bất đối xứng của chính đảng cộng sản Trung Quốc để chống lại nó – nói cách khác, bắt phải gánh chịu các chi phí cho hành vi có hại đối với những lợi ích của Mỹ. Từ chối visa cho một nhà báo Mỹ (của chúng tôi ở đâu ? vì vấn đề đó ư?) có thể được đáp lại bằng việc trì hoãn việc chấp thuận đại sứ Trung Quốc lần tới. Không cần phải nói một từ nào. Khi giao dịch với một ông chủ của môt đám đông hỗn tạp, hãy hành động như một ông chủ đám đông hỗn tạp: “À đúng rồi, về visa cho Đại sứ Wang. Đã có một vài sự chậm trễ. Có lẽ chúng tôi có thể làm những điều đó nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ trong đoàn báo chí của chúng tôi.”
Vượt qua việc thuyết giáo hăm doạ. Có lẽ đây là cuộc tấn công bất đối xứng nhất. Các cơ quan tình báo Hoa Kỳ không ăn cắp tài sản trí tuệ và cung cấp cho các công ty hàng đầu của Mỹ – còn Trung Quốc về mặt này họ cũng chẳng có gì giá trị để mà ăn cắp – nhưng có lẽ NSA có thể, thay vào đó, ăn cắp video bằng chứng, ví dụ, việc tra tấn có hệ thống mà các sở công an bắt các tù nhân chính trị phải chịu đựng, và cảnh báo sẽ tiết lộ nó? Và hơn thế Tổng thống Mỹ thực sự có thể gặp mặt với các thành viên gia đình của các tù nhân chính trị bị giam giữ. Không có gì mà Đảng Cộng sản canh giữ một cách hung tợn hơn tính hợp pháp thế phẩm của mình, vậy tại sao không tách ra như là một giá phải trả đối với những rủi ro khác của chế độ?
Đây không phải là một ý tưởng được đưa ra tại hội nghị, nhưng tôi đã luôn luôn nghĩ rằng con át chủ bài cuối cùng của Mỹ trong những nguyên tắc giảng giải xuất sắc sẽ là một bài phát biểu của Tổng thống Obama liệt kê cả đống bằng chứng các cáo buộc đáng tin cậy về việc giết người hàng loạt, vì lợi nhuận, do các lực lượng an ninh Trung Quốc thực hiện, mà từ đó, các tù nhân lương tâm có thể bị giết để cướp nội tạng. Chính sách đối ngoại của Mỹ phải phục vụ theo các ý tưởng mà đã thành lập nên quốc gia này. Bằng việc phơi bày việc mổ cắp nội tạng, ông Obama sẽ hành động vì chính lợi ích lâu dài và tốt nhất cho cả Hoa Kỳ và Trung Quốc.
Nếu chúng ta quan tâm đến việc Đảng Cộng sản đang thực sự sụp đổ do sự phá sản hoàn toàn về đạo đức, và phơi bày sự chỉ đạo độc ác có tổ chức của nó, – chúng ta không sợ hãi. Sau hai ngày nghiên cứu tỉ mi về chính sách của Đảng Cộng sản, diễn ra trong chuỗi sự kiện Các Nạn nhân của Chủ nghĩa Cộng sản, rõ ràng là từ quan điểm của người Trung Quốc, người dân châu Á, Hoa Kỳ, và trên toàn thế giới, không thể có kết luận nào lý tưởng hơn. Và càng sớm càng tốt.